Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2013

Tình Cũ Cháp 2 (truyen sex 18 +)


Nhìn Bốn lấy hơi lên thở nhọc nhằn, tôi ân hận hết sức. Lỡ cô có bề gì thì rầy rà to nên tôi lăng xăng hỏi thăm chừng : em có sao không. Bốn lắc đầu nhẫn nhục, nhưng có vẻ khó thở. Tôi phải bợ một tay sau lưng, một tay trước ngực, xoa ngược chiều nhau để giúp Bốn hô hấp dễ hơn. Tôi quay mòng mòng như con dế nhũi, tự nhiên thấy hai đầu gối mềm nhũn, phải vội quì xuống giữa đùi Bốn mà săn sóc.
Tôi nâng hai bàn tay từ dưới lườn vú Bốn xóc lên như làm hô hấp phụ trợ. Hai bầu vú dồn dập trong lòng tay tôi. Bốn tỏ vẻ thương nên đưa tay kéo đầu tôi đặt vào khoảng rãnh giữa hai vú. Một sự mềm mại tràn lan rất nhanh, mặt tôi nhấn sâu giữa hai tảng cơ ấm áp và mịn màng. Bốn kiệm lời nhưng hai tay vò tung tóc tôi lên. Tôi lặng im tận hưởng sự vuốt ve trìu mến của nàng.
Một lát, nghe loáng thoáng lời Bốn : không sao đâu anh, tại anh quá yêu em mà vồ vập làm em ngộp chút đỉnh, chốc lát sẽ tan thôi. Tôi ngước lên, cặp mắt Bốn như một đoan chắc cho lời cô nói. Tôi xuýt xoa luôn miệng : anh xin lỗi, đừng giận nhe. Bốn gật đầu.
Tôi nằm như thế rất lâu, thưởng thức lòng đáp trả thương yêu của cô, đồng thời không nỡ bứt ra khỏi cái nơi êm như nhung, mịn như lụa và thơm như mật. Bốn chừng cũng hiểu tình tôi nên than van nho nhỏ : sao số tôi lận đận, yêu chi một người có gia đình. Tôi thực tình muốn khóc, bàn tay Bốn vấn vít nhào lộn nơi mớ tóc sau gáy tôi.
Tôi tê mê vì cử chỉ của Bốn nên dang rộng lòng bàn tay ra ôm trọn hai bầu vú mà măn nhè nhẹ. Tôi đặt ngón cái thành một cái khoen gần nơi quầng vú và nhún nhún như thử xem quả bóng nơi ngực Bốn nặng cỡ nào. Tôi khen đùi đụi : vú em đẹp quá. Tôi lại hớp tớp cải chính : không, vú em tuyệt hảo, giá gì anh được ôm chúng nó trọn đời.
Bốn vặn vẹo người nhõng nhẽo : nào có ai cấm anh đâu, tại anh nhát chớ bộ. Tôi ngạc nhiên hỏi, cô giải thích : thì anh coi em là vợ nữa có sao. Em cũng muốn có một đứa con của anh, để lâu lâu nhớ thì nhìn. Tôi tá hỏa tam tinh : sao em liều vậy, có chồng mà lại muốn có con với anh. Bốn không nói không rằng, vít mạnh tôi thiết tha, mặt tôi đè lên một bên vú làm nó ì xèo bẹp dúm.
Bốn vanh vách nói : chẳng đêm nào em ngủ đẫy giấc, cứ chợp mắt lại thấy thương anh. Sau khi chả gần em xong lăn quay ra ngáy, em phát bực chỉ muốn đi đại tới anh rồi sự thể đến đâu em cũng chịu. Tôi ớn sự càn rỡ của Bốn nên cản : hổng được đâu, đừng làm vỡ hạnh phúc của cả hai. Bốn nhâng nhâng lên : ai biểu anh bỏ em đi lấy vợ. Em sẽ năn nỉ chị, dẫu chị có gọt đầu bôi vôi em cũng hổng bỏ anh.
Tôi kêu lên : tội anh mà em. Nàng lâng châng : em tội nghiệp anh thì ai tội cho em. Tôi điếng hồn. Bốn vui liền ngay được : em dọa anh thôi, đừng lo. Bộ em hổng biết đàn bà ghen hung tợn ra sao, anh yên tâm đi, nhưng chuyện em muốn có con với anh thì nhứt định em hổng bỏ.
Xong, Bốn chuyển đầu tôi xê dịch dần. Cô bợ hai bên mang tai như cái chịch để rê mặt tôi dọc theo rãnh vú mà xuống dần đến bụng. Cái váy vẫn còn đeo ở phía dưới nên mùi lụa xông lên ngào ngạt. Cái hoa to đùng in trên vải nhảy nhót tung tăng, tôi hít sâu vào.
Như một phản xạ tự nhiên, tôi nhấc góc cái váy lên mà chui đầu vào đó. Cái sịp đen bóng phản nghịch với màu da trắng ngà của Bốn làm tôi ngơ ngẩn. Mùi hương thịt da, mùi dầu thơm, mùi lụa là chen chúc nhau dầy vò khứu giác tôi. Chót mũi và môi miệng tôi lăn dài phía ngoài chiếc sịp. Tôi tách nhẹ hai đùi ra, hít vô đậm đà và giữ nguyên nín thở. Bốn cúi xuống nhấc đầu váy ra hôn lên chỏm tóc tôi : anh yêu em như thế, làm sao em quên anh được.
Tôi giật mình, muốn cất đầu ra. Bốn hiểu ngay nên vội thủ hai tay đằn đầu tôi không cho thoát, cô nói liếng thoắng : ủa, chớ sao lách. Bộ giận hả. Chưa chi cô càm ràm : đàn ông hơi chút giận, hèn chi mà tôi khổ dài dài. Tôi chống chế : anh nào giận dỗi em, nhưng sợ đắm đuối rơi vô đó thì không leo lên nổi.
Bốn giựt lui mặt tôi ra, nhìn sững rồi hôn tới tấp : em cấm anh hổng được nói tầm xàm. Nó là của anh, anh hít, anh hôn, anh cắn, anh làm gì cũng được. Em đã té giếng vì anh rồi thì còn tiếc nuối gì nữa.
Tôi phải nói lảng : nhưng mà em xức nhiều thứ thơm quá, ví như hoa cà phê nở rộn, anh làm sao dám hít lâu. Bốn có vẻ bẽn lẽn chống chế : đến với anh phải sạch sẽ kẻo bị chê ở dơ. Tôi phì cười phê : xạo. Bốn kéo co tôi vào lòng nũng nịu : thiệt chớ bộ. Tôi sa đà theo sự vờn vuốt của nàng, tôi đằn cô ra hôn bất kể đâu, kêu thất thanh : anh biết, anh biết.
Bốn nhột rúm người lại, lăn như trái dưa lăn triền dốc. Tôi vần vò lên cặp vú mà rúc môi hôn lục xục trên mình cô. Mỗi lần tôi chạm vào bất cứ chỗ nào, Bốn đều kêu lí lắc : ý, nhột, nhột em. Tiếng kêu như những nhát rựa chặt vào gỗ, tôi luông tuồng vục miệng cù léc cô.
Đến khi nhận ra thì cái sịp đã bị lôi xuống hồi nào và nguyên cái mặt tôi đang lần xần nơi háng Bốn. Cô co hai giò kẹp vô hai tai tôi thành cái đai và lắc mông. Tôi bị đẩy qua đẩy lại như cái càng xe rị con ngựa không cho giở chứng. Tôi ngoan ngoãn hôn lên bướm Bốn, không có bụi mà tôi vẫn thấy như có màu phấn xả ra.
Bốn càng tăng đà kẹp để mặt tôi dính cứng vô háng, hai tay như cua bò xoa nghịch tóc tôi, đu đưa, xàng xẩy. Tôi chết cứng trong cái sẹo mềm này. Bốn giục tôi : anh bú em đi. Tiếng kêu nghe yếu ớt mà tôi lại vâng lời mới dị. Tôi thơm lên từng mu nhiều lần, dùng chót mũi chẻ tách đám lông ra và chu mỏ lên cà rần rần lên cái khe lấp xấp.
Bốn lơi giò ra, nhưng lại đằn mặt tôi vào. Từng cú giặm vô cái khoảng mềm mềm thơm phức đó. Bốn khạng nạng lơi thêm cẳng chưn, tôi gục hẳn vô và Bốn lăn day cho mũi môi tôi khuấy đùng đùng tại chỗ. Mùi thơm càng xộc mạnh, tôi choáng váng hết thấy đường thấy ngõ, chỉ theo bản năng xục quậy tía lia.
Bốn dạng hẳn giò, giữ chặt lấy phía sau đầu tôi mà giúi vào. Tôi chẳng nhớ làm gì, nhưng hình như có liếm láp, có nút nút, có hun thơm và có dìm cái đầu lưỡi chẹn kín cái lỗ đang gào kêu rạo rực. Bốn muốn đổ kềnh ra, cái váy được Bốn vội kéo ra khỏi đầu và cô nấc lên như động đực. Cô giục tôi : anh bú cho em đi, ôi, chết mất.
Tôi quên hết vợ, con. Chỉ còn biết làm cho Bốn sướng. Tôi la lết lưỡi lau lia lên cái sẹo nở bừng và ngoáy ngoáy tựa cái mở nút chai đang xoắn vào cái vật bằng li e để mở bung ra. Hai tay Bốn hết tự chủ, lúc vò rối rít trên đầu, lúc bíu lấy cạnh giường, lúc múa lùng bùng trước mặt.
Nhưng giữa những cộn cạo, tôi vẫn nghe rõ lời cô : anh làm em nứng quá, anh ơi. Bốn nẩy người lên rậm rựt, cái háng xập xình, xập xình. Cái sẹo trầy trật bị tôi làm méo mó. Tôi nhìn thấy rõ Bốn rung rung.
Tưởng rằng một chút cho vui
Ai ngờ lưu khổ tình đời cực chưa
Tôi dùng hai ngón tay se se lên hai núm vú Bốn. Chúng quấn dẻo nhẹo theo sự điều khiển của tôi, song cứng đanh lên như cái đinh nhọn. Bốn nằm cởi truồng nơi giường, hai bàn chưn kê lên nhau chà đi chà lại như kỳ cọ khi đang tắm. Tôi hỏi không thành câu : sướng hả, em gật đầu.
Tôi càng se mạnh hai núm vú, hai bàn chưn Bốn càng chà dữ, rồi như người đạp cho tróc vẩy mụt nhọt mủ, cô vật vã cả thân mình. Hai quầng vú Bốn hơi to, nhưng chính cái chỗ bự làm cho những hạt sữa càng sậm và nở lớn. Tôi se cứ se mà phụ thêm da bàn tay vào mằn cái quầng cho Bốn cực đã.
Tôi trách Bốn : em thích được măn vú, sao hổng chỉ vẽ cho chả làm. Bốn cục cựa để đè cái sướng lan ra khắp châu thân mà hơn hớt đáp : lúc đầu em cũng định làm như anh chỉ, nhưng thấy hắn bư quá nên ghét. Tôi nói : chèn ơi, chồng vợ mà em ghét là sao, có khi người ta hổng để ý phải ngọt ngào để người ta hiểu chớ.
Bốn nói ngon ơ : chỉ mà hắn làm trật rụi, chi bằng để anh se măn mau thấy cho rồi. Tôi đau đầu, cố giải thích thêm : tình nhân là giai đoạn, chồng vợ là trường cửu, em phải tập cho chả. Đàn ông khoe mẽ là rành sáu câu, thực ra họ bư tổ chảng. Như anh cũng vậy.
Bốn né không trả lời thẳng mà tảng lơ sang chuyện khác : ai biểu hắn ngu, có đồ chơi hổng hưởng, tui đem cho người dưng để hắn biết. Tôi than rầm trời : em tàn nhẫn quá, cưng ơi. Nhưng Bốn làm lơ. Hai bàn chưn Bốn giờ hết kiểm soát nổi, nó đạp túi bụi lên nhau, lại vần vò như sát tro sát trấu và chúng chập vào nhau chà miết như đánh vảy cá.
Chỗ háng Bốn keo dính tùm lùm, mỗi lần chưn co lên lại thấy có nhằng có sợi. Tôi se và rà quầng với núm vú chừng nào thì hai vú Bốn càng tròn lên và sượng cứng ngắc chừng đó. Tôi vừa bóp, măn vừa đệm chêm bằng những cú nút chóc chóc, Bốn ôm lấy cả hai vú, ển người lên giúi vào miệng tôi lia lịa. Tôi liếm, cắn, nhằn, từng chiếc vú kêu sựt sựt trong mồm, Bốn quặn người lên đạp bàn chưn dữ dội.
Tôi chêm từng lời khuyên khi bú nghịch vú cô. Tôi nói gì, Bốn cũng đẩy hất ra hết. Cô phân tích : anh nghĩ em còn chờ đợi gì ở hắn nữa, thèm thì leo lên xục xục như gà, em chưa sướng thì hắn ọc ra và ngáo. Thế thì em được cái mẹ gì, hổng lẽ lấy chồng chỉ làm cái lỗ cho hắn đéo. Tôi vội bịt miệng Bốn ngăn lại, cô hất tay tôi ra.
Bốn nheo nhéo như người nhập đồng : mà chỉ vẽ chắc gì hắn làm hay bằng anh, hay lại sờ sờ soạng soạng em còn thêm bực mình. Chi bằng có anh sẵn, anh bóp bú em muốn chết giấc còn ham gì nữa. Tôi thiệt sự điếng hồn, càng lúc càng bị sa vào bẫy hết thoát ra nổi.
Tôi ngọt ngào dụ dỗ : tội nghiệp anh mà em. Thương chút chút thôi, đừng yêu lậm mà mang họa. Rồi tôi thở dài, Bốn hỏi : em nói hổng có căn sao mà anh thở ra. Tôi nói bâng quơ : giả như anh có cô vợ mang cặp vú như vầy thì có thất nghiệp ở không anh cũng chịu chớ hổng đi đâu ráo. Bốn nói : thôi đừng cho em đi máy bay giấy mà anh. Mấy cha nói xoen xoét, chớ vú vợ đẹp mấy cũng tòm tem đi ăn vụng.
Tôi xoay hướng khác : sao hồi này vú em nở gọn vậy, hay là em ngủ mê, hắn mò bóp hổng hay. Bốn đáp tỉnh queo : xí, ở đó mà hắn bóp, có em bóp cặc hắn thì may ra. Mà cặc hắn chơi xong cũng liệt đừ, rờ vô như nắm con sâu róm. Tôi muốn bắt cười thì Bốn cắt nghĩa : vú em nở ra là vì anh, vì cái miệng tham lam này (nói cô xỉ vô cái miệng đang ngậm ti của tôi). Nó bú lôi thì da thịt nào mà giữ sự thun cho nổi, lại còn bóp khéo, măn khéo nữa.
Cô nhìn tôi da diết kêu rất nhỏ : em nứng rồi, anh nắc em đi. Tôi dòm liếc xuống, hai bàn chưn cô điếng đụi. Chúng thả oạch ra thành một chữ V, tôi ngó mớ lông che múp ở khe chạy dài lên gần rún mà nghe nôn nao lạ. Tôi banh thêm giò Bốn ra, cái miệng khe nhá nhá đùn bọt, tôi kêu khẽ : chèn ơi, chỉ bóp vú thôi mà cái hang đã phì nước miếng.
Bốn mắc cỡ đập tôi thùm thụp : ái, em hổng chịu đâu, anh chọc em. Tôi ghẹo thêm : ờ anh chọc tới nơi bây giờ còn đòi gì nữa. Bốn lại đập rùi rụi : đó anh cà tửng điều đó, biểu em đừng để anh chơi làm sao chịu nổi. Rồi cô hối tôi như xe khách chạy đua : leo lên đi mà, em nứng cứng cả người đây nè.
Tôi lóp ngóp bò lên, Bốn dòm khúc gân tôi lòng thòng thì vội chụp lấy nhét vô lỗ và dận lưng tôi đổ xuống. Tôi cắm đầu chui vào cái hang, nước bị giạt văng tóe ra, Bốn ôm tôi khư khư, lăn qua xào lại, miệng kêu rầm trời : anh vô ngọt quá, em sướng bể lồn luôn. Tôi đè hai vú cô mà dận cật lực, khúc gân lùi lũi chạy ra chạy vào, lôi theo mớ nước nhờn như mủ cao su.
Tôi chợt nhớ ra kêu lên : chết mẹ, anh quên bận áo mưa. Bốn xả láng quắp hai giò vô lưng tôi đẩy đưa và hối : nắc cho rồi còn lộn xộn. Tôi chơi mà lo, kiểu này Bốn có con với tôi thiệt thì rất kẹt. Tôi suy tính thôi thì trót phải trét, đợi khi mình sắp ra sẽ vội hát bài gục ngoài quan ải cho xong.
Yên chí lớn, tôi sang số rồ ga chạy. Con cu tôi như cái thoi dện bình bình trong hốc máy dệt. Từng mũi kim đâm suốt làm Bốn kễnh hết người. Cô lùi hùi bê tôi mà đảo lắc không ngưng. Cô sướng nên ra nước bết bát, hai môi lồn bám chặt con cặc quậy nhừ. Tôi vừa nắc vừa bóp vú, có lúc sướng quá tôi còn nút và cắn lên vú cô nữa. Cô khoan thai dặn dò tôi : anh chơi, sướng thì thoải mái, muốn chơi kiểu gì cũng được, em chìu hết mình. Dù anh cắn đau vú hay bú lưỡi em cũng cho, nhưng miễn đừng làm em ngộp. Tôi như người được khuyến dụ nên giập phăng phăng, líu cả lưỡi. Bốn co giò vô, mở phanh ra, lập là cho tôi nắc. Có lúc tôi tưởng lồn Bốn là cái cối, có khi tôi nghĩ nó là lỗ cừ nên dọng chan chát thật mạnh.
Bốn kể cũng là tay có hạng. Tôi dọng cứng cựa chừng nào thì Bốn càng đưa lồn cao cho tôi phang chừng đó. Mệt ngất ngư mà vẫn cứ ham. Hai vú Bốn mềm và săn, tôi bóp muốn méo mó mà quầng với núm vẫn mở thao láo mắt ra dòm. Tôi nắc, vê se đến chừng nó săn đanh lại thì dùng răng cắn lôi kéo ra.
Bốn nhõng nhẽo kỳ lạ, lúc đòi tôi đéo gấp, lúc phải hối bóp vú, tôi hổng nhớ đâu là đâu để cô được thỏa mãn. Có lần, tôi thấy Bốn gồng hai tay bợ lấy cổ chưn để tôi đâm chí chát, mắt long lanh sâu thẳm mới dê kêu. Có lúc cô lại đánh đòng xa hai chưn như cái lỗ cừ há ra cho cái máy dọng xuống, lông dựng sừng sững như rừng già.
Tôi nắc đùng đùng mà còn nhớ sẽ khuyên Bốn cạo bớt lông đi. Tôi nghĩ khi đụ mà dòm được cái miệng lồn Bốn trống hoác mút lắc con cu chắc tôi còn hứng hơn nữa. Bị quá tưởng tượng mà tôi hứng bừng bừng. Tôi bê xốc Bốn lên, gác một giò vô vai, đè cô ra và bóp vú, bóp vú, cặc đâm xình xịch.
Bốn cong người vì biết cả hai đang nứng tới. Tôi vừa nắc vừa miết con cu tầy huầy nơi lồn Bốn. Và tôi chới với kêu um : anh ra, Bốn ơi, thả giò cho anh rút cặc, đừng kẹp cứng trong lồn. Bốn trợn trừng, gồng căng mình kêu chí chóe : hông, em hổng buông, anh mửa đại trong lồn em đi, em cũng đang sướng ngất trời. Cứ mửa đi, đừng sợ, có gì em chịu hết.
Hai đứa như đánh vật, hai giò Bốn như hai càng ê tô, nó xiết tôi cứng ngắc và ở thắt lưng tôi lợn cợn có con gì bò. Rồi tôi đổ uỵch xuống, phun phì phì, Bốn kêu the thé : sướng quá, sướng lồn quá, bà con ơi. Tôi nôn, nôn, không còn giữ chút gì trong người, cái vòi bị bể không sao khóa lại được.
Bốn cong người lên vùi cái lồn ngập ngụa ngậm con cu. Cô xiết thắt lưng tôi mà giập thêm mấy hồi nữa mới chịu thả người ra thở. Tôi dòm cái lồn Bốn hăm hở lấy hơi lên, tôi biết Bốn cũng ra tận láng không thua gì tôi.
Tôi rất giận Bốn, phần lại mệt nữa, nên nằm im re. Bốn cũng chẳng kém, nàng thở rào rào như bễ lò rèn. Cơn cảm khoái xác thịt làm cho cô như mụ đi rất lâu. Một lát sau, nghĩ sao, cô xoay lại nằm gác một bắp vế trần lên bụng tôi. Cô nghiêng người nên tôi nghe rõ tiếng keo nhớt ọc ra như ai đổ tháo một bãi nước.
Tôi vẫn không nói năng gì. Bốn rụt rè hỏi : anh giận em hả. Tôi định sửng cồ nạt cho cô một tăng, vậy mà nghĩ sao tôi chỉ khủng khỉnh đáp : giận hay không giận thì ích lợi gì. Và tôi đùng đùng hỏi ngược lại cô : sao em liều lĩnh vậy, lớ dính chấu thì sao.
Bốn phá lên cười rung cả người, cái giò cô gác lên tôi nhảy tưng tưng như càng pháo đang bắn. Một trái vú cà rà bên hông tôi cũng khua như lục lạc ngựa. Tôi cáu tiết gắt : cô còn cười được hả.
Bốn càng lăn lộn ra mà cười, nước mắt nước mũi đổ tùm lum. Tôi bực hất cái chưn của cô khỏi người tôi, quáng quàng ngồi dậy. Bốn nhoài người lên níu chặt tôi lại, vú cô dính lằng nhằng sau lưng tôi. Cô nói như van xin : anh đừng giận mà, đâu đã biết có dính chưa mà anh sợ.
Tôi dùng dằng không muốn đi, dù sao cái vú của cô đè lên cũng gây nơi tôi cảm giác êm êm. Tôi thích quả vú của Bốn, không mềm không cứng nhưng thật nũng nịu và săn chắc. Tôi trách dẫu có bớt hung hăng : ẩu cũng một vừa hai phải thôi, có đâu xấn xổ coi trời bằng vung như vậy.
Bốn nhăn nhó : em biết rồi mà, đừng có cằn nhằn nữa, coi xấu lắm. Rồi cô gạ gẫm tôi : cười cái coi, cho em vui chút đi. Tôi nhếch môi mà như mếu, nhưng Bốn có vẻ hài lòng : đó, coi vậy có được hơn hôn. Nói xong, cô rướn người lên chụp lấy khuôn mặt tôi mà hun môi da diết. Cả người cô đeo lên bám lấy tôi, hai cái vú ịn vô lớp da trần làm tôi quên hết mọi sự.
Thấy tôi có vẻ êm, Bốn thủ tha thủ thỉ : em nói rồi, có dính em cũng chịu. Người sợ là em mà em có lo đâu, anh mắc gì phải hãi. Tôi hục hặc : cô hổng lo nhưng tui lo, đứa nhỏ giống chình ình ra đó biểu tui muối mặt hổng nhận mà được hả.
Bốn như người chết đuối vớ được cái phao vui lên hẳn : thì hai đứa mình nuôi. Có nó, khi, nhớ anh, em dòm cũng đỡ. Tôi muốn xáng cho mụ một cái, vừa đưa tay cao thì Bốn xà áp vô nghinh ngang : anh đánh, anh đập em đi cho hả giận. Em chẳng nói với anh là em muốn có con của anh rồi sao.
Tổi muốn nổi khùng, la bải hải : đừng có điên, tui còn vợ còn con, đăng đăng đê đê ra, lấy gì mà nuôi con mình con ta lắm vậy. Bốn cũng xảnh xẹ đáp : ai biểu anh nuôi, em lo được, còn nói nuôi là hai đứa dạy dỗ chung cho nó nên người.
Chưa chi, Bốn lại ỏn ẻn vuốt giận : thôi mà anh, mình gặp nhau chóng vánh, đừng xài xể nhau mất thì giờ. Anh phẻ chưa, mình xáp bận nữa đi anh. Cha mẹ ơi, cô ta làm như tôi là cái xe, cứ máy bớt nóng là chạy văng mạng được. Tôi từ chối, Bốn đeo tôi cứng ngắc. Cô chà hai vú rào rào lên lưng tôi, còn quì lom khom làm cặp vú đụng rỉnh rảng lên sau gáy, có lúc cô ôm lấy đầu tôi, hai vú gác hai bên vai như hai trái mít non lủng lẳng tôi đang vác.
Tôi phải hứa hẹn : để bữa khác, bữa nay đuối rồi. Thực ra, tôi cũng muốn xài Bốn một hai lần nữa, nhưng ớn kiểu bạt mạng của cô mà đành nuốt cơn thèm vô bụng. Bốn có vẻ bất mãn nên dùng chước lấy thân mình trần truồng cô để lung lạc tôi. Cô loi nhoi xoay ra trước, trèo kéo ra sau, xê dịch tấm thân trần truồng cho tôi ngắm, lắc lắc hai vú cho tôi dòm, và ngửa ển người ra cho tôi hổng bỏ sót chỗ háng cô.
Tôi nghĩ dây dưa ngồi lại thì chỉ có từ chết tới bị thương thôi, nên dứt khoát đứng lên nói lảng : thôi, anh dzìa, kẻo má đám nhỏ nghi ngờ, lần sau mình gặp lại. Bốn phụng phịu mà làm cao hổng giữ, Tôi nhân cơ hội nhanh chưn dông luôn.
Sau này gặp lại, nàng trút hết bực dọc lên tôi mãnh liệt. Nàng chê tôi chơi mà sợ, nàng phỉ phui tôi thiếu can trường, tôi ừ ào cho xong. Vậy mà Bốn không quên tôi được. Càng thấy vẻ nhởn nhơ của tôi thì nàng càng bứt đầu bứt tai kêu réo : tui ăn phải bùa ngải gì của ông hổng biết, cái mặt ông thấy ghét mà sao chẳng quên được, cha ơi.
Thế là Bốn co kéo áo tôi, đánh òm òm vô tay vô chưn và hành hạ đã lại ôm vùi lấy tôi mà khóc. Tôi nao núng cả người. Nàng bấu víu lấy tôi bắt hứa hẹn hổng bỏ bê cô. Tôi như thằng bù nhìn mặc cô lay lắc sao cũng đặng, chớ biết nói năng sao bây giờ.
Trong thâm tâm tôi thiệt tình cũng còn ham Bốn. Nếu không thì mò tới chỗ hẹn làm chi, nhưng bên cạnh lòng thương tôi cũng ngán cái nước ẩu liều của Bốn. Nhiều khi muốn dùng lời nhẹ nhàng hỏi han và chỉ vẽ cho Bốn mà tôi ngại quá. Tôi chưa ngọt ngào mà Bốn đã lụy rất sâu. Nếu tôi còn tỏ ra êm ái, chắc Bốn giữ chặt hổng thả thì bỏ bu.
Chẳng hạn, tôi muốn hỏi dò nguyên do tại sao tâm lý người chồng của cô thờ ơ trước một thiếu nữ quá ngon như Bốn. Thiệt là cảnh đời tréo ngoe vô cùng. Dường như con người ta lúc nào cũng không bằng lòng với thứ gì mình đang có.
Nhiều lần, nhìn ngắm Bốn rồi về nhà tôi tìm cớ loanh quanh hỏi dò tâm lý vợ. Tôi làm như vô tình đi lòng vòng đâu từ xa lắc xa lơ rồi mới bò lần vô câu hỏi muốn biết. Bà xã tôi chăm chú nghe, nhưng lần nào trước khi trả lời đều bỏ nhỏ : coi bộ ông có bồ hay sao mà để ý chuyện đàn bà dữ. Tôi phải mau mồm mau miệng chối lia.
Tuy vậy bà xã cũng giảng : đàn bà ví như cái hoa có thì của nó. Còn đàn ông như kẻ vô tình lang thang bạ đâu xâu đó. Đàn ông có thể thương đậm, nhưng xa là quên cũng mau, còn phái nữ yêu ai là chôn chặt đáy lòng cho tới chết. Cho nên, thứ tình cũ là khó rã ra được. Tôi ngẩn tò te ngồi nghe, bà xã bất chợt quay bài : mà tui hỏi thiệt ông đang dính vô cái thứ tình cũ này hả. Tôi hết hồn, làm tỉnh chống chế.

Đón đọc Cháp 3 tại truyenviet.pro kho truyen sex hay nhất cho mobile của bạn.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Toggle Footer