Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2013

Tình Cũ Cháp 1 (truyen sex 18+)


truyenviet.pro
Tôi gọi hẹn Bốn đến chỗ vẫn gặp. Chỉ bấy nhiêu là tôi cúp máy ngay, nhưng tôi biết chắc Bốn đã hiểu đó là nơi nào. Chợt nhớ quên chưa dặn thêm Bốn nên tôi gọi lại. Cũng chỉ một câu ngắn gọn : nhớ mặc váy nhé. Tôi cúp ngay.
Hai đứa chẳng sợ ai nghe lỏm, cũng chẳng lo hai bên gia đình phàn nàn, nhưng vốn cả hai đều kiệm lời nên không nói dông dài. Chũng tôi thường hẹn nhau nơi nhà trọ thổ tả này vì nhiều lẽ. Một là nó kín đáo, nằm khuất trong cái ngõ, ai đi qua cũng nghĩ là nhà dân. Hai là giá cả mềm, mỗi lần ở với nhau mấy tiếng đồng hồ chỉ trả độ hai chục nghìn là ổn. Ba là mấy tay nhà nghỉ ở đây không tò mò, duy nhất chỉ có một trự lui cui lo ở quầy tiếp khách, chẳng dám bỏ đi đâu và nhất là phòng không có dấu khoét lỗ nhìn trộm.
Bốn muốn một chỗ yên tịnh, tự do, thoải mái nên ngay lần đầu đến là ưng ngay. Tôi phóng đại gọi nhà trọ thổ tả, chứ quả tình ở đây thứ gì cũng ngăn nắp, sạch sẽ, lịch sự. Chúng tôi chọn chốn này làm tổ tình cảm với nhau. Cả hai đều có gia đình, con cái, nhưng vẫn thấy ràng buộc vì cái lẽ tình cũ.
Hồi trước ai cũng nghĩ hai đứa lấy nhau, vậy mà không thành. Cha mẹ hai bên chẳng cản, thế mà hôn nhân vỡ lở mới tức. Bốn lấy chồng trước, tôi cưới vợ sau, nhưng dan díu qua lại lai rai.
Hôm gặp Bốn sau ngày có gia thất, cô than quá cỡ. Cô trách tôi đủ điều, tại vì tôi mà cô thiếu hạnh phúc. Ơ hay, chính cô đi lấy chồng trước, bỏ tôi leo heo như con mèo hoang, giờ lại đổ riệt tội cho tôi là thế nào. Tôi nói lại thì Bốn khóc. Tôi mềm lòng an ủi, thế là tình cũ không rủ cũng đến, hai đứa làm tình nhau tận lực.
Tôi hối hả lột bỏ quần áo trên người Bốn, cô cũng vội vàng lột bỏ sạch xống lót khỏi người tôi, hai đứa lăn lộn với nhau trên nệm. Tôi vồ vập Bốn tưởng có thể ăn tươi nuốt sống ngay được. Cô cũng quần đảo tôi như sợ mất đi. Tôi hôn ộp oạp lên tóc, lên tai, lên gáy, lên cổ, Bốn tru chéo lên : anh làm em điên mất.
Cô đu người dán chặt lấy tôi, khều khào bò như con khỉ con đeo mẹ. Tôi nghe rõ hai vú cô trịn mềm mại trên da. Tôi đằn mặt cô ta hôn bừa bãi, mút lưỡi cô không để thở, Bốn rướn cao người để cái bướm chạm vào khúc gân tôi.
Tôi vần Bốn da diết, tưởng như có thể xé toạc cô như tờ giấy, hoặc hút hết hơi thở cô ra khỏi lồng ngực. Bốn cũng đáp trả nhiệt tình làm hai quả vú như bị chèm nhẹp dưới sức xiết kẹp của tôi. Cô hớp ta hớp tớp kêu lên : em nhớ anh quá, anh mà bỏ lơ, em chết ngay tức thì.
Tôi cũng rối beng, từ lâu tôi vẫn hằng mong được một lần ngủ với Bốn, nhưng tự ái không cho tôi làm hỗn cô. Thành ra khi cô đi lấy chồng tôi chẳng xơ múi gì được. Nói nào ngay, ngày sau làm đám cưới thì bữa trước Bốn đến, khóc. Đứa này đổ lỗi tại đứa kia, rồi Bốn khăng khăng cởi truồng ra rủ rê tôi chơi cô trước làm món quà từ giã. Dạo đó sao tôi lại quân tử tàu dễ sợ, sờ thì có sờ, hôn thì có hôn, bóp thì có bóp, hết vú tới lồn, nhưng tuyệt nhiên không địt.
Bốn dỗi, lên án tôi khinh khỉnh, chê cô. Tôi rị lôi cô nằm xuống xoa, bóp, day, và ỏn ẻn giảng : em xem, anh yêu em đến thế này, nhưng thà là anh mất em chứ anh không nỡ ăn cỗ trước chồng em được. Bốn khóc ào ạt, rúc vào vai tôi nức nở, nước mắt ướt còn hơn mưa giông. Tụi tôi nằm với nhau cả tiếng đồng hồ, Bốn liên tục nhét bàn tay tôi vào háng cô bảo mân mó đi.
Tôi nhiệt tình xoa mớ lông, đằn đằn hai mu và xoáy tròn ngón tay vào lỗ ngoáy. Bốn bật cao người như cái cung, dạng hết chưn ra cho tôi mò. Nước nhớt ào ra kinh khủng, cô còn sờ nắm chim tôi bóp bóp cầm canh, vậy mà không là không, tôi chỉ dừng tại đó. Bốn cáu tiết hỏi : bộ anh khinh em hả rồi dỗi quay mình đi. Tôi kéo mãi mới xoay cô lại. Tôi nói hết nước hết cái : em xem, anh nựng nịu lồn em trân trọng thế này, anh tung hứng vú em nhẹ êm, đó là anh quí em, sao em lại nói anh khinh.
Bốn hét lên : quí mà em sẵn sàng hiến thân sao anh từ chối không nằm lên bụng. Em tự nguyện chứ có phải anh dụ dỗ em đâu. Tôi muốn điên cái đầu, lúng túng hết nước. Suy đi nghĩ lại, tôi bảo : thôi được rồi, em nằm ngay ngắn lại đi.
Bốn ngoan ngoãn nghe theo, xạng banh hai chưn như chờ đợi. Tôi quì lom khom giúi mặt vào người cô, hai tay mở rộng hai mu ra và nhìn không chớp. Bốn nằm theo dõi, những sợi lông ngo ngoe động đậy, hai mép lồn Bốn ì ọp thở phì phì. Tôi áp mặt xuống dần, hôn thật lâu lên cái miệng lồn há ra toang hoác. Bốn nhột rung nhẹ cái mông.
Tôi giẩu đầu môi như cái loa day vào lỗ lồn Bốn, nước nhỉ ra liền. Tôi giúi cái đầu mũi vô ngoáy lỗ lồn và bất đồ tôi chõ luôn miệng vào mà nút một cái lâu thiệt lâu. Bốn rùng mình vì lồn bị kích thích mạnh dữ. Hai giò Bốn bung lên đạp vòng vòng như nhấn bàn đạp xe. Tôi nút thêm hai ba cái, lồn Bốn trịn choe choét nơi miệng tôi. Sẵn trớn, tôi liếm cào lồn cô, rúc cái đầu lưỡi vô mà xỉa, xục, chà lết, hai mu lồn Bốn chấn động ào ào.
Bốn nẩy người lên từng chặp như hất mớ nước dơ dính vào cô. Tôi phải dùng hai tay giữ chặn giò cô để bú sâu và nút cho lồn cô giãn nở hết. Nguyên khúc dưới của Bốn lượn là như sóng bủa, dập dềnh, dập dềnh, xuống lên. Bốn riết róng kêu : đã quá, anh. Tôi như được tiếp nước nên bú oàm oạp không dứt. Lồn Bốn lộn tùng phèo, khí ra cả dây cả đỗi, tôi giữ nguyên khúc lưỡi trong lồn mà cuốn vòng vòng. Bốn co hai giò lại vì nứng.
Tôi liếc dòm lên hai vú Bốn cũng quậy lung tung. Tôi vừa bú vừa chỉ cho Bốn : em bóp vú đi cho sướng lên thêm. Bốn loay hoay như gà mắc đẻ, bóp méo cả hai bầu vú chình ình. Tôi bẻ nạnh giò Bốn ra mà bú, mà lắc cái lưỡi cho lồn cô hả hê. Từng chặp một Bốn rung rinh người, khí lồn trào ra cả đống, chảy ướt một khoảnh nệm. Tôi thấy Bốn sướng thì vừa bú vừa nút làm cô tưởng tôi đang rút hết phèo tủy cô ra.
Bốn hết còn giữ kẽ kêu như bọng : sao anh làm em nứng dữ vậy. Có khi nào anh bú lồn em độc vậy đâu. Tôi nói ngọng nghịu : tại anh không muốn, giờ em thích thì anh đãi em. Bốn hét lên : em sướng nhưng em muốn anh đụ em kìa, liếm nút chỉ mình em sướng thôi, còn anh thiệt thòi hổng được.
Tôi vờ như không nghe cứ bú nút tầy huầy. Cái lồn Bốn đỏ rực lên, lông bết lại vì khí. Tôi cắn thêm hai mu đến sưng vều, Bốn lăn quay cu lơ như con sâu bị đạp. Cô kêu không ngớt, hai tay vò vú mệt đừ. Tới chừng, Bốn hét lên : thôi, em ra hết trơn rồi, mệt quá, anh đừng bú nút em nữa, tôi mới ngưng.
Ngó Bốn nằm bèo nhèo, tôi thương cách gì. Tôi lồm cồm bò lên hun bú vô vú và khắp mình Bốn. Cô thở hổn hển, nhưng không còn hơi sức để cản ngăn tôi. Tôi hun, liếm khắp nơi, cắn vô hai đầu vú nhay đi nhay lại và dùng tay vừa bóp vú vừa mò xuống xoa rêm cái lồn cho nó bớt thổn thức. Bốn ứa nước mắt vì nứng sướng, tóc bay bơ phờ, lát lát lại rùng mình vì dư âm sướng chưa kịp tan, khí đùn ra chỗ lỗ.
Tôi nằm nhớ lại mọi chuyện. Bốn đi lấy chồng lâu lâu, tôi tránh để Bốn đừng tơ vương gì nhau nữa. Buồn, tôi hay lang thang khắp vùng. Bất đồ một hôm Bốn chộp được tôi ngay giữa chốn đông người. Cô nắm tay tôi lôi xểnh xệch, miệng la chói lói như người bắt được thằng móc túi. Cô hét om : anh trốn đi đâu, bộ tưởng thoát được tay tôi sao. Rồi Bốn khóc, bà con ai cũng nghĩ tôi là thằng chồng cà nhỏng bỏ vợ theo mèo. Có bà còn ra mặt binh Bốn mắng tôi : mẹ tổ, có vợ ngon mà còn đi đéo bậy. Rồi bả xúi Bốn : cô bắt hắn dẫn đến con mẹ đó, tuột đồ xẻ lồn cho tởn, đồ thứ đĩ thúi cướp chồng, đánh chết mẹ nó đi.
Tôi năn nỉ Bốn bằng chết, nhưng cô nhất định không tha. Cô sợ tôi vọt nên đeo cứng ngắc. Tôi ngượng hết sức nên nhỏ to năn nỉ, Bốn vẫn èo ẹo bên mình. Tôi bực quá lôi luôn cô vào cái nhà trọ đó, giúi vội giúi vàng cô vào phòng, miệng líu la líu lo với tay tiếp tân : chú chờ tôi ra tính chuyện thuê mướn liền.
Vào phòng Bốn vẫn trèo trẹo : em hổng cho anh đi đâu hết, anh phải ở với em bữa nay. Tôi lo sốt vó, chỉ ngại chồng Bốn bắt gặp, ghen tuông rầy rà. Bốn đu chặt lấy tôi, dính như kẹo mạch nha, bết như xô cô la bị chảy. Tay gác phòng phải chạy vô, tôi giúi cho hắn mớ tiền phòng để hắn yên chí, rồi mới lo giải quyết chuyện Bốn.
Cô rền rĩ với tôi : em đang muốn chết đây. Bữa nay mà hổng gặp anh là em ra Cầu Ông Lãnh nhảy ùm cho anh biết mặt. Tôi tê tái ngăn : ý hổng được đâu, làm vậy tội chết. Anh đâu có cản em, lấy chồng anh mong em hạnh phúc, sao em lại tính chuyện tầm bậy.
Bốn gào lên : phải, hạnh phúc quá mà, ai như anh tỉnh bơ để em lấy hắn. Tôi nạt : đừng lộn xộn, em thương người ta em mới lấy, anh có ép đâu nà. Bốn hung dữ đấm tôi huỳnh huỵch : tui cấm anh nói tiếp. Tui ghét nên dọa anh, ai dè anh đành đoạn để tui lấy chả. Tôi vò đầu bứt tai rần rật : chèn ơi, ghét kiểu gì ác độc vậy. Ai biết, tưởng em hổng tin tưởng anh thì cưới hỏi cho yên thân, anh mới ngoảnh đi chớ.
Bốn càng đập tôi rúi rụi : đó, tui biết mà, anh đâu có thương tui, nên liền đó đi lấy dzợ chớ gì. Thật quả hồi đó tôi vẫn đọc thân, nhưng nói thác đi để Bốn đừng lộn xộn : thì em lấy chồng cũng để anh có chút gì nựng nựng, hổng lẽ bắt anh ở vậy chờ em. Bốn khóc chi là khóc, cơ hồ có bao nhiêu nước mắt đều cho ra xả láng. Tôi ngây ngô như cục đá ngồi lặng thinh. Bốn đập phịt phịt như tôi là cái bị cát cho Bốn dợt võ, rồi léo xéo nói lung tung.
Sau cùng thì Bốn nói thẳng : gặp anh bữa nay, anh phải đéo tui mới cho anh về, bằng không tui giữ anh luôn. Tôi hạ mình kêu : thôi mà, đừng giỡn em. Ai dè Bốn cầm hai vạt áo giựt bụng ra, tiếng nút bấm kêu rẹt rẹt. Cái xú chiêng bị vật vạ nãy giờ tróc hé lên, tôi ngẩn ngơ vì hai đầu vú Bốn ló ló ra nơi cuối lụa. Tôi chưng hửng la : sao kỳ vậy.
Bốn lại xỏ tay vô lưng quần lôi tuột ra. Cô líu lo : bữa trước anh nói hổng nỡ hại tui, còn bây giờ chả đụ tui hà rầm rồi, anh còn ké né gì nữa. Chèn ơi, cái sịp của Bốn thưa rểnh thưa rảng, nó toàn bằng thứ ren nên lộ rõ thịt da trắng múp thiệt tươi. Tôi giữ tay Bốn khuyên : anh nhìn vậy đủ rồi, bận lại đi.
Bốn ngúng nguẩy, cái yếm càng xục xịch tợn. Hai vú đã chui tót ra ngoài, hơi rung rung, rất khiêu khích. Còn tay Bốn thì đang lôi luôn cái lót ra, hai bờ mông Bốn no tròn úc núc coi quá bắt mắt. Bốn đổ người nằm ngửa ra nhắc tôi : anh leo lên đi, tui cho đó.
Tôi nhìn Bốn mà nao nao lòng. Đàn bà khi liều thiệt đáng ngại. Họ thí mạng cùi dâng hiến hết cho người tình, cóc ngại ngùng hậu quả chi hết. Nói nào ngay, tôi vẫn còn nôn nao bởi lần bú lồn Bốn, cái mùi gây gây, thơm thơm dẫu cách cả tháng mà vẫn còn lịn rịn nơi tôi. Thế nên tôi nửa muốn xa, nửa muốn ập vào. Không gì Bốn cũng đưa bày ra, chớ nào phải tôi quyến rũ, gạ gẫm đâu. Nhiều tay trầy vi tróc vẩy ỉ ôi xin xỏ mà cô gái nào có khứng. Còn tôi dễ ợt khi không lại được Bốn hiến dâng.
Tuy vậy tôi cũng cố nói cho Bốn hiểu lần chót : anh nghĩ em không nên làm vậy. Ván đã đóng thuyền, đừng chòng chành theo sóng nữa, tan vỡ uổng đi. Bốn nạt to : tan vỡ cũng được, chớ nằm bên chả mà nghĩ tới anh thì cũng hổng vui gì. Vậy là tôi bị triệt buộc đứt đuôi con nòng nọc, còn trốn đâu cho được.
Tôi ra giá với Bốn : thôi được, anh sẽ chiều em một lần thôi, rồi ngoan ngoãn về với ảnh, đừng nghĩ vớ vẩn nữa nghe. Bốn gạt đi : tui hỏi anh giờ có chơi tui hôn hay là xi cà que ngồi nói dóc. Và chưa gì Bốn xạng toét hai giò ra như sẵn sàng chờ đợi.
Tôi ngước nhìn hai giò Bốn thẳng đuột trắng bóc như cặp ngà voi dài. Lại nhìn vô khoảng lông đen bám lủn mủn như mớ rong ở ké đá. Chả hiểu mắt tôi có tỏa tia dữ dội gì chăng mà chỗ mu Bốn thấy giựt giựt. Cô la lên : đó, anh nhìn gõ gàng, mới loạng quạng ngó thôi anh đã khiến tui bủn rủn hết trơn.
Tôi khệnh khạng hỏi Bốn : vậy chớ em hổng có cảm giác nào khi gần chồng sao. Bốn thở dài ngao ngán : ảnh đâu có nho nhã như anh, thấy là bấu, là hùng hục rồi nằm há mồm há mõm, chớ có lịch sự đâu mà cảm với giác. Tôi cố vớt vát để Bốn đừng buồn giận chồng, tôi vờ khen rân : em nói sao chớ, ảnh đoảng vị mà vú em câng câng lên coi ngon tổ. Bốn trề môi ra ngạo : phải, vú tui câng câng, đó là dấu của anh để lại khi bú tui chớ đâu phải là công lao của lão.
Tôi hoảng sợ, thứ gì cũng là bởi tôi để lại thì đến chừng nào mới thoát Bốn nổi. Tôi đẩy đưa : em đừng nói vậy, tội nghiệp anh. Vú đàn bà như ruột bánh xe, có bàn tay đàn ông bơm xịt xịt là phồng căng, ai rờ bóp chẳng vậy, em đừng đổ riệt cho anh. Nào dè Bốn còn khẳng định làm tôi ớn ợn luôn : tui nói chắc ăn như bắp là vì mỗi lần nắc tui chả có bóp dzú hồi nào đâu. Chúng lớn là tại anh ngậm, bú, cắn, nhay rật rật bữa đó. Tôi lắc lắc đầu như cố rũ mớ tội lỗi bám chặt bên trong.
Bốn nhìn tôi tha thiết : thôi đừng bắt em chờ đợi nữa mà, anh nắc em đi, em đang nứng. Nhìn mặt Bốn, tôi xiêu lòng. Tôi từ từ lột áo, lột quần và lồm cồm bò nằm lên người Bốn. Tôi vừa ập tới thì Bốn kéo giựt tôi đổ nhào và quặp hai giò vô sau lưng tôi mà lắc như mẹ giỡn con. Hai cái vú Bốn à uôm dưới da ngực tôi, nghe cộm cộm như cô lót cặp bánh bao ở đó.
Con cu tôi đâm lình xình ở bắp vế, ở háng, tôi thấy Bốn khệ nệ ôm đẩy đưa để giúi nó trúng vô cái chỗ Bốn đang ưng. Khốn nỗi, Bốn nôn quá nên nó xậm xà xậm xực, trật qua trật lại. Thấy Bốn lăng xăng, tôi phải lòn tay ra sau cầm khúc gậy cứng mà rà rà kiếm cái lỗ.
Khi tôi đụng vô ngàm thì Bốn liền dùng tay nhấn mông tôi xuống, tôi nghe cái ọt, con cu vô nhuyễn nơi lồn. Bốn thở ra, hai mu bót khép, cô lắc lắc người tôi để hai âm vật quấn lấy nhau. Bốn hít hà liền : em đã, anh. Tôi nhìn xuống, Bốn lim dim, lồn bắt đầu xàng đi xàng lại, lúc đưa ngang, lúc đưa dọc. Nàng hối tối : anh chống tay nhỏm lên để cu anh đâm sâu lồn em mới sướng. Em mong mãi mới có bữa nay.
Tôi làm theo, lênh khênh như con diều nhìn con gà bị quắp dưới vuốt. Bốn vùng vằng ào ào, hai vú rung rung tợn. Tôi dọng chừng chục cái, Bốn xạng giò và banh lồn ra hứng như mưa sa. Tôi hỏi bất chợt : em sướng hôn, Bốn gật gật. Tôi đưa tay bóp lấy vú Bốn và nắc, và nắc, và nắc. Bốn ển nửa phần mình phía trên làm hai vú căng cứng rồi đổi sang thúc phần dưới để lồn dọng tưng tưng rên rẩm.
Tôi nắc cành cành, Bốn hòa đồng theo, hai mắt sáng rỡ. Tôi lấy gồng thật lực, đâm giúi giụi Bốn từng cơn, con cặc tôi quậy lâng lâng trong cái lồn tham lam của Bốn. Cô kêu như lồn bị đóng cừ : dọng mạnh đi anh, em sướng muốn ngất đi được. Tôi như bị ma mị chài ngải, tôi căng mồm căng miệng nhấn đùng đùng. Bốn mềm người đi theo nhịp nắc của tôi, vú vê gì bầm dập, lồn kêu chí chát.
Có những lúc Bốn thở hổn hển, quặn mình lên, căng vút như cánh cung, cô kêu : em nứng, anh đâm sâu vô thêm đi anh. Tôi cố bằng chết, mắt muốn tóe ghèn, hai tai nóng rực, nước miếng đổ ra mà Bốn vẫn vặn vẹo kêu : đâm mạnh cho em.
Mệt quá, tôi phải lên tiếng : anh nắc nhiều quá, để anh nghỉ một chút. Tôi thì nằm im mà lồn Bốn thì bóp liên tục. Tôi có cảm tưởng cả khúc cu tôi bị Bốn vặt từ gốc ra ngọn tới tấp.
Chỉ là một chút nghĩa xưa
Thương nhau biết mấy cho vừa, hỡi em !
Màng lo nghĩ hết chuyện này sang chuyện khác, tôi thấy sao lâu lắc Bốn vẫn chưa tới, sốt cả ruột. Chừng nhìn lên, cô đứng đó tự hồi nào. Tôi nói có mòi hơi gắt gỏng : sao em hổng lên tiếng. Bốn chặn lời đáp ngay : em được chỉ lên đây, gặp anh đang nghiền ngẫm nên đâu dám phá đám.
Bốn rực rỡ như bông hoa đẹp, chói chang cả căn phòng. Cô bận cái váy liền, cổ vuông có hai dây đeo nơi vai, màu mỡ gà óng ánh, lại thêm những tảng hoa to tổ bố che kín khoảng ngực và nơi háng. Tôi buột miệng khen : em đẹp quá. Bốn chêm vô : vậy mà hổng hạnh phúc. Tôi não lòng, Bốn thường có lối bắt tình bắt tội đàn ông như vậy.
Tôi nói lảng : thì em ngồi xuống đi chớ, để đứng lâu mỏi chưn. Bốn xòe rộng cái váy ra ngồi nơi mé giường, cô sợ nhăn xống áo ra đường dị. Tôi cũng xà vào ngồi cạnh cô, mùi thơm thoang thoảng lẫn lộn, như hơi hướm, như dầu thơm, như lụa là, tôi ngất ngây thăm dò : bộ em sửa soạn đi gặp anh sao mà lâu vậy. Bốn ậm ừ : thì cũng điểm trang chút ít, chớ để bầy hầy anh chê em sao.
Tôi lăng xăng chập chờn, Bốn tra vấn : bộ anh nôn lắm hả. Tôi xuề xòa làm lơ. Tôi nhứ nhứ bàn tay định rờ vô chỗ ngực, Bốn chặn lại : để em cởi áo cho anh tha hồ mò nghịch, đừng xốc đại, áo em nhàu nhĩ hết, ra đường người ta biết ngay em mới bị bóp vú, kỳ. Tôi không cho, trí trá : hổng sao, anh cẩn thận thọc tay vô cổ áo chớ hổng bóp tầy huầy lên ngực đâu.
Bốn cười mím chi, tôi nhướn tới lòn tay vô khoảng vuông vức mà mân mê lên cái xú. Bữa nay Bốn bận thứ đắt tiền, lót nỉ dầy om, dây đeo chắc chắn, chính vì vậy mà đôi vú tự nhiên bị đè dẹp xuống, tôi la lên : chèn ơi, sao em rị cặp dzú như người ta rị cột buồm như vầy, làm sao thở. Cởi ra đi, để cặp dzú xấu hết trơn.
Bốn chống chế : em lớn rồi, phải đeo lên mới khỏi xệ. Tôi càng nẹt tới : người ta có con nó bú lôi giựt đầu dzú ra mới xệ, còn em đẹp rêm, sao nỡ bắt nó thiếu hô hấp bất nhẫn. Một hai tôi đòi lột, Bốn đành để tôi rị mọ chúi tay xuống sâu phía sau lưng mở cái chốt ra.
Lột trần được hai dzú của Bốn thì tôi kéo hai dây lụa nơi vai cho chiếc váy tuột xuống. Bốn định đứng lên để kéo luôn cái váy ra, tôi cản lại. Bốn có vẻ khó hiểu : tôi giải thích : anh biết mà, đừng làm loãng sự lãng mạn của anh. Chợt tôi thấy dấu lằn nơi hai vai do cái dây xú cheng bị cột xiết, tôi lưu ý Bốn : em coi nè, lằn tím hết trơn, người ta cột hờ để nưng cái dzú, chớ có ai thít như cái giò heo sắp bỏ vô nồi nước lèo như vầy đâu.
Chưa gì tôi phê bình sát rạt : mấy bà tưởng đeo cột để chồng ưng, anh hổng chịu đâu. Dzú phải để tự nhiên mới mời mọc, bận thứ mềm nhẹ thôi, mình cần thở, dzú cũng cần thở, nén nó ngộp chết. Bốn cười rần pha trò : phải rồi, tui chịu thua thầy. Ai hổng biết thầy rờ mu rùa rồi phán nghe sành sõi lắm. Tui nghe rồi, đừng la toáng nữa, tui điếc con ráy.
Tôi hạ cơn nóng nảy. Bốn lừ lừ một chặp lại truy : chớ mắc gì anh hổng để tui lột váy ra, tuột ngang chi để lùng bùng vướng víu. Tôi giải thích : hổng phải, thứ gì cũng làm từ từ mới thơ mộng, rẹt rẹt lột hết trơn thì có khác gì… tôi chợt ngưng ngang. Bốn chăm chăm xía vô : khác gì, sao, anh nói đi chớ. Tôi vả lả : em dồn anh quá, quên mất tiêu. Thực ra tôi vừa chợt nghĩ tới mấy con nhỏ ở động, chưa chi vô phòng nó đã lột tuốt luốt, nằm lềnh khênh ra đó đưa bãi lồn trâu xám ngoét mất hứng, nhưng tôi đâu dám nói điều đó ở đây.
Bốn ngồi thu hai tay lên đùi. Tôi mằn mằn hai vú Bốn đến sưng cứng lên. Tôi gang lòng tay, dùng cái canh mà cà lên từng cái vú, nó nhanh nhạy vón giòn. Tôi bụm hai lòng tay như úp cái mũ lên đầu vú mà tưng tưng, Bốn ngất ngây lim dim đôi mắt. Tôi xoa đều lên quầng, khảy nhẹ lên núm, chẳng mấy chốc Bốn như đeo hai cây viết chì nhọn lễu ở ngực. Tôi om gọn hai bầu vú vừa nắn vừa xoa, lôi lôi mấy cái núm và đẩy rột rẹt chỗ quầng. Bốn bấm đầu ngón chưn xuống đất, nghển cao người lên. Tôi biết Bốn bắt đầu sướng.
Tôi vê da diết hai đầu vú, những hạt gai nổi lấm tấm trên mặt quầng, mấy ngón chưn Bốn đu đưa như bị ong chích. Tôi bụm, day còn dùng miệng hun chí chát. Bốn ưỡn người ra đón nhận ve vuốt của tôi, hai vú nặng chình chịch. Tôi rên rẩm : chèn ơi, đẹp và lịch sự cách gì. Hai tay Bốn bắt chuồn chuồn, chực chụp vô vú để hất tay tôi ra, nhưng cô rủn hết trơn, đành vứt oạch tay xuống.
Tôi vê đến hai đầu vú lạo xạo như viên sỏi, Bốn bồn chồn như có mớ rơm đốt sau mông. Tôi ghé răng vào nhón một cái núm, lấy đầu lưỡi rê rê rồi cắn nhay nhè nhẹ. Bốn búng người lên xiết rít hàm răng. Tôi nhằn cái núm mấy lượt lại dùng tay xe cái núm bên kia cho Bốn đã. Cô thút thít rít lên : sướng, sướng, anh ơi.
Tôi tấn công hai vú Bốn lại kéo cô chặt lại mà hun nút lưỡi rột rột. Bốn đờ ra trong tay tôi, tỉ như tấm lụa mềm bị vắt trên sào phơi. Tôi mút đôi môi, cuốn cái lưỡi Bốn dây dưa, tay bóp xoa cái vú. Bốn lúc mở lúc khép cặp mắt, đến chỉ còn một đường ngang mỏng tang, màu đen như sợi chỉ. Cô lao chao trong vòng tay tôi dâng hiến thật ngon. Tôi di cái môi lên miệng Bốn làm Bốn chấp chới muốn ngộp thở.
Cô địu lấy tôi mà lại ngoi ngoi, tôi chẳng hiểu Bốn thực tình bị ngộp hay lùng bùng vì nứng. Tôi rà bóp miết hai vú, nút hút hết hơi trong miệng cô, hai tay cô cào cào giống con mèo cái kêu đực. Tôi ấp úng trong miệng : nút lưỡi em mà bóp vú mới tuyệt diệu làm sao. Bốn nũng na nũng nịu, ngả ngớn, nhõng nhẽo tôi, sao mà đàn bà có nhiều mánh khóe đến vậy chớ.
Tôi tưởng đưa Bốn đến cùng trời đất nên cứ ôm xiết cô mà bóp bú tà la. Cặp vú cô giờ như cái bánh bao chỉ quấn quit dưới bàn tay anh nhào bột, hai quầng nhão nhẹp, cặp núm lắc lư. Bốn vùng vùng kêu cứu, tôi hun nút lưỡi nữa. Bốn phải đập thùi thụi vô ngực tôi mới nhả ra. Bốn lấy hơi lên rối rít, nói ngắt quãng : anh bú gì mà bú em muốn chết ngất. Tôi nhìn sững Bốn, hai vú đập thình thịch liên hồi.
Tôi làm bảnh, một tay bợ sau lưng, một tay ôm lấy vú Bốn xoa xoa. Cô đang bực nên hét : không khiến. Tôi dạt ra đứng nhỏm dậy. Cô lại nạt : đi đâu, để em thở rồi muốn bú nút hay bóp gì thì làm. Tôi bắt tức cười, tới mụ nội tôi cũng hổng rành tâm lý mấy dì, mấy mợ là cái chắc. Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống lại, Bốn bày vẽ cho tôi : anh nút lưỡi em cũng hay ho, nhưng lâu lâu phải để em thở. Tôi gãi đầu gãi tai chống chế : ai mà hổng biết, nhưng khi nút lưỡi em rồi lại mò bóp vú, thấy em dẹo nhẻo làm anh quên hết trơn. Cô cự nự : quên, rồi lỡ em chết ngắc, anh lấy gì mà nút bú hay mò bóp.
Tôi như đứa con hư bị mẹ rầy, ỏn ẻn thưa : thì anh hiểu rồi, em cự nự hoài. Bốn nháy nhó tôi : cái mặt thấy ghét.
Cũng vì một chút yêu thương
Để cho hai đứa vấn vương trọn đời.

Đóc đọc Chap 2 tại truyenviet.pro kho truyen sex cho mobile của bạn.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Toggle Footer